Xavi Hernandez. “Barça – Cuộc sống của tôi!” (phần 8)

Chương 3 (phần 2) – Bản sao của Pep
Tại lớp Cadet, tôi đã có 2 năm đáng kinh ngạc. Tôi không chỉ nói về thể thao, khía cạnh mà chúng tôi đã thắng tất cả, mà còn về không khí tuyệt vời trong phòng thay đồ. Những người bạn tốt nhất trong thế giới bóng đá của tôi đều “xuất hiện” vào thời gian này. Tôi đã gặp những con người tuyệt vời: Antonio Hidaldo, Sergio Bermudo, David Prats, Sergio Garcia và Antonio Lobo (em trai của HLV đội Infantil – Manuel Lobo). Chúng tôi “hòa lẫn vào nhau như những giọt nước”, kiểu như một “băng đảng thành Troa”, cái tên do Hildaldo đặt. Thực tế là anh ấy có một cái miệng rất rộng, và chúng tôi gọi Hildaldo là “con ngựa”. Vâng, “con ngựa”… “chú ngựa thành Troa”. Hildaldo đã rất giận dữ khi bị chúng tôi gọi là “con ngựa”, và mỗi lần như vậy anh ấy càng giống ngựa hơn. Tôi bị gọi là “món cơm thập cẩm”. Lạy chúa, lúc đó mặt tôi toàn là mụn trứng cá. Đó là lúc chúng tôi 14 tuổi. Còn bây giờ, chúng tôi tiếp tục gặp gỡ ít nhất một lần trong năm, để ôn lại quá khứ và nuôi dưỡng tình bạn keo sơn ấy.
Một trong những ký ức tươi sáng của tôi về thời kỳ ấy, đó là ba năm liên tiếp tôi được các đồng đội vinh danh: “Cầu thủ xuất sắc nhất đội bóng”. Năm thứ tư tôi và Jofre cùng được vinh danh, nhưng vì tôi đã sở hữu giải thưởng này rồi, nên nó được trao cho anh ấy.
Năm đầu tiên ở “Cadet”, Villa đã viết vào trong một bản báo cáo lên cấp trên, và có ghi rõ: “anh ấy sẽ trở thành cầu thủ đội I”. Nhược điểm duy nhất của tôi trong mắt ông ấy, đó là tốc độ. Những nhược điểm còn lại là không đáng kể, và ông đặt nhiều kỳ vọng ở tôi. Chẳng hạn như, Villa luôn yêu cầu tôi phải chứng tỏ được nhiều hơn so với các đồng đội của mình. Tôi là một cầu thủ có thể đọc trận đấu rất tốt, và đó là cũng là điều mà HLV cho rằng đó là trách nhiệm của tôi trên sân bóng.
Ở “Cadet”, tôi nhận thấy rằng, yêu cầu càng cao theo thời gian. Villa là một HLV cực kì kiên nhẫn và hiền như cục đất. Thậm chí khi ông ấy quát mắng, sự sợ hãi cũng không thể bao trùm hết các học trò. Nhưng tôi nhớ trận mắng Gerard Lopez trong trận đấu với Atletico Madrid đã khiến tất cả chúng tôi khiếp vía. Sau khi kết thúc hiệp một, chúng tôi đã bỏ lỡ hàng trăm cơ hội để ghi bàn, Villa đã tóm lấy Gerard và quát mắng: “Sự thêu dệt, vẽ vời như thế là quá đủ rồi! Tôi đã quá rát họng vì sự cợt nhả của cậu trong vòng cấm. Phòng thay đồ đằng kia, và hãy vào đó mà ngả lưng!”. Hiệp 2, chúng tôi đã không cải thiện được gì, và để thua 1-2.
Sau 2 năm ở Cadet, tôi chuyển lên Juvenil A. Điều thật tuyệt là “băng đảng Troa” vẫn không bị chia rẽ. Chúng tôi đã có một mùa giải tuyệt vời với 143 bàn thắng! Danh hiệu đôi khi không phải là tất cả, bởi vì đội bóng đã thua Sevilla trong trận chung kết cúp nhà Vua, tại Fuenlabrada. Chúng tôi đã tiếp cận trận đấu rất tốt, nhưng “cú đấm” của Hesculi đã quyết định tất cả.
Vì vậy, trận đấu cuối cùng với Villa, và với cả “băng đảng Troa” đã để lại những dư vị thật cay đắng. Như các bạn đã biết, vị đắng ấy đã kết thúc “tuổi thơ” của tôi ở CLB. Tôi chính thức trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, và bắt đầu cuộc hành trình ở Barca B.
“Xavi, tôi đã rất hài lòng với cậu trong suốt bốn năm qua. Giờ hãy để Chúa sẽ tiếp tục công việc còn lại” – Villa nói lời tạm biệt với tôi, và kết thúc bằng một cái ôm thật chặt. Barca B, dưới sự huấn luyện của Gansalvo đang chờ đón tôi…
Hết chương III
Đề xuất của biên tập viên: Xavi Hernandez. “Barça – Cuộc sống của tôi!” (phần 7)