Xavi Hernandez. “Barça – Cuộc sống của tôi!” (phần 4)

Xavi Hernandez. “Barça – Cuộc sống của tôi!” (phần 4)

Chương 1. (phần4) Barça! Barça! Barça!

Mặc dù những ngày nghỉ ở Torretembarre rất tuyêt vời, nhưng chúng tôi chỉ ở đó một tháng, bởi vì bố tôi phải đi làm trở lại vào tháng 8. Ngoài ra, ngay sau đó ông sẽ rời bỏ chiếc ghế giám đốc trường dạy bóng đá để trở thành HLV chính của “Terrassa”, đội bóng lúc đó chơi ở giải hạng ba.

Không lâu sau, chúng tôi chuyển đến Sant Antoni de Calon, thay vì Torretembare. Bố mẹ tôi thuê một căn hộ ở đó, và 2 năm sau, chúng tôi đã sở hữu một căn hộ gồm 2 phòng ngủ. Tiếp đến, chúng tôi mua được một ngôi nhà ở khu dân cư Tore Levantino.

Tôi không muốn chỉ ngắm biển bằng con mắt trực quan. Tôi muốn khám phá nó. Cùng với Gabri (cựu cầu thủ Barca), tôi đã mua một xe tay ga để lướt trên biển. Sau đó tôi quyết định mua một du thuyền cỡ nhỏ. Việc này diễn ra sau khi Tổng thống xứ Catalan – Jordi Roche – mời tôi đi dọc bờ biển Costa Brava trên con tàu của mình. Du thuyền của tôi tên là “Pelopina”. Tôi đã cùng nó nhiều lần ra biển, nhưng chỉ dưới sự chèo lái của các chuyên gia, chẳng hạn trong gia đình tôi chỉ Oscar có bằng lái du thuyền loại này.

Trở lại với thời thơ ấu. Tôi rất thích được đi cùng bố tôi – huấn luyện viên, đến xem những trận đấu của đội bóng Terrassa. Điều này cho tôi những cơ hội để trải nghiệm bóng đá vào cuối tuần. Tôi hỏi ông tất cả mọi thứ: làm thế nào để ông chọn ra đội hình xuất phát? Cách bố trí đội hình chiến thuật?… Tôi nhớ một lần tôi đã rơi vào tình trạng khá thê thảm. Bố tôi huấn luyện đội “Rubi”. Họ sẽ chơi trên sân của “Manleu”, và bố tôi cần chuẩn bị kĩ càng cho trận đấu này. Ông đưa tôi 10000 pesetas, và nói tôi hãy đi ăn nhanh. Lúc đó tôi rất vui với số tiền trong tay, và tôi đã gọi cho mình một chiếc hot-dog thật to (một loại bánh kẹp xúc xích). Nhưng khi trả tiền, tôi không thấy đâu cả. Cái áo khoác của tôi có rất nhiều túi. Tôi lục lọi khắp, nhưng tiền thì chẳng thấy đâu. Tôi tiếp tục tìm kiếm, và phát hiện ra một chiếc túi đã bị rách rất lớn. May mắn thay, quầy bar ấy có người trong ban lãnh đạo của “Rubi”, và tôi không phải trả tiền cho chiếc bánh. Tôi trở lại sân vận động và không nói gì với bố. Trận đấu kết thúc với tỉ số 5-1 nghiêng về phía đối thủ, và tâm trạng của bố tôi hoàn toàn “trống rỗng”. Tôi không biết làm gì cả. Cuối cùng, tôi đã nhờ các cầu thủ giúp mình. Họ kể lại tất cả với bố tôi. Với trách nhiệm của mình, bố đã kiềm chế, nhưng tôi vẫn nhận được một trận mắng.

Bố vẫn là cố vấn chính của tôi. Ông là một người đàn ông của trí tuệ và hết sức thẳng thắn, không để cho tình cảm lấn át tất cả. Sau mỗi trận đấu, kể cả tôi chơi hay hoặc dở, bố luôn chỉ ra được những nhược điểm của tôi. Ông là người khó tính nhất đối với tôi, nhưng cũng là người khách quan nhất. Tôi không được may mắn như Oscar, được chơi trong những đội bóng do bố huấn luyện như “Trempe” hoặc “Tarrega”. Bố luôn luôn dễ dãi và có những đánh giá tích cực đối với hai ông anh tôi. Đặc biệt là Alex, người tiếp thu các bài học một cách dễ dàng, cũng như Oscar, luôn thận trọng và chăm chỉ trong luyện tập.

Bố mẹ – đó là những cổ động viên trung thành nhất của tôi. Họ chưa từng bỏ lỡ một trận đấu sân nhà nào kể từ khi tôi được chơi cho đội I. Hơi lừa dối một chút! Bởi mùa này, truyền thống ấy đã bị phá vỡ. Họ đã không tham dự trận đấu vòng loại Champions League với Wisla Krakow. Lý do khách quan là gì? Đêm nhạc của Julio Iglesias ở Gardines de Cap Roig, Costa Brava. Bố mẹ có vé mời từ những người bạn, và đơn giản là không thể chối từ hoặc dời sang một ngày khác. Mẹ tôi cũng là một người hâm mộ cuồng nhiệt Julio Iglesias, đã rất thích buổi hòa nhạc; còn bố tôi, sau khi xem xong phần I của chương trình, đã rời khỏi khán phòng với mục đích mà ai cũng biết – đến Camp nou.

Mười tám năm trước đây cho đến trước buổi hòa nhạc, bố đã luôn đồng hành cùng tôi, với mối quan tâm duy nhất – “Barca”. Một lần, Oriol Tort và thêm cả Antonio Carmona đã “ép” bố tôi:

– Nào, còn chờ gì nữa, Joaquim. Cậu bé đã 10 tuổi. Không thể chờ đợi lâu hơn được nữa.

Họ đã thuyết phục được bố tôi, và ông quyết định sẽ xem xét nghiêm túc điều đó. Nhưng với điều kiện tôi phải chứng tỏ được khả năng trước những cậu bé khác ở trong trường bóng đá (Terrassa).

Xavi Hernandez. "Barça - Cuộc sống của tôi!" (phần 4)
Xavi Hernandez. “Barça – Cuộc sống của tôi!” (phần 4)

Mọi thứ diễn ra thật tuyệt vời – tôi ghi được 3 bàn thắng, một trong số đó từ chấm phạt đền. Khi bố tôi thông báo trịnh trọng rằng sẽ mang tôi đến “Barca”, tôi đã vui sướng đến vô tận. Sau này ông đã tiết lộ với tôi rằng, việc làm đó chỉ là hình thức, bởi trong tay ông đã có giấy mời gia nhập đội bóng từ “Espanyol” và “Real Madrid”. Thì ra là “trinh sát viên” Romero, một người chuyên săn lùng “bơ sữa” (tài năng trẻ) của Madrid ở Catalonia đã cung cấp cho họ tất cả thông tin về tôi.

Tuy nhiên, chắc chắn rằng bố tôi không bao giờ làm điều đó, bởi vì nếu ông ngoại Jaume biết được, bố tôi có thể sẽ được “chuyển” ra sống ở ngoài phố, bằng một cú đá thật mạnh.

Con biết rằng đến giờ ông vẫn đang dõi theo con! Và ông vui vừng với từng bước đi của cháu mình. Ông à, con vẫn thường xuyên nhớ về ông!!!

 

Xem thêm: Xavi Hernandez. “Barça – Cuộc sống của tôi!” (phần 3)

Xavi Hernandez. “Barça – Cuộc sống của tôi!” (phần 2)

Xavi Hernandez. “Barça – Cuộc sống của tôi!” (phần 1)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *