Xavi Hernandez. “Barça – Cuộc sống của tôi!” (phần 12)
Chương 5 (phần 2). Cơn ác mộng với một kết thúc có hậu
Khi tôi đang nghỉ ngơi ở Sant Antoni de Calon, thì người quản lý đội Barca B – Toni Alonso – đã yêu cầu tôi ngay lập tức đến tập trung với đội I. Vài phút sau, người quản lý đội I – Carles Naval đã đến gặp tôi và nói rằng, ngày mai tôi sẽ tập luyện cùng cả đội. Ba tuần nghỉ ngơi của tôi bị rút ngắn xuống còn một tuần, nhưng tôi phải cảm ơn vì điều đó.
Tôi đã gia nhập đội I, và ngày hôm sau sẽ cùng các đồng đội bay tới Mallorca. Chiều hôm đó Van Gaal gọi tôi lại và nói: “Sẵn sàng chưa? Ngày mai. Trong đội hình xuất phát”. Xương quai hàm của tôi va vào nhau. Tôi biết rằng đội bóng đang có những vấn đề lớn ở tuyến giữa, với chấn thương của Guardiola và Celades, nhưng tôi chưa bao giờ mong đợi “lần đầu tiên” lại như vậy, quá bất ngờ và quá đặc biệt, “trong đội hình xuất phát”!
Tôi trằn trọc suốt đêm. Cần phải lưu ý rằng, tôi sẽ chơi ở vị trí “chìa khóa” trong sơ đồ của “người Hà Lan”. Vì vậy trọng trách đặt trên vai tôi đã tăng lên đáng kể. Trận đấu đã bắt đầu bằng cách không thể tốt hơn: tôi ghi một bàn thắng chớp nhoáng bằng một cú sút bên ngoài vòng cấm. Sau đó, đội bóng đã để mất thế trận, và Mallorca đã giành chiến thắng với tỉ số 2-1. Trận lượt về trên sân nhà, chúng tôi tiếp tục thua 0-1. Danh hiệu đầu tiên của mùa giải đã vuột khỏi tầm tay!
Trận ra mắt ở giải VĐQG của tôi là trận đấu với Valencia tại Mestalla, còn ở đấu trường châu Âu là với Manchester United, cũng trên sân khách. Rõ ràng là Van Gaal đã ném tôi vào lò nung để xem tôi có bị “hòa tan” hay không. Hai đội bóng này đã để lại trong tâm trí tôi cả những ấn tượng tích cực và tiêu cực. “MU”, đối thủ trong vòng bảng, là đội bóng tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp cho tới thời điểm đó. Tôi không thể không dành sự ngưỡng mộ đối với Beckham, Scholes, Giggs và York, mặc dù về nguyên tắc họ là đối thủ của chúng tôi. Hai trận vòng bảng đều kết thúc với tỉ số 3-3, cả lượt đi và lượt về. Valencia thì ngược lại, họ là những “sợi dây thép”. Với Gerard Lopez, họ đã nhiều lần bẻ gãy hàng phòng thủ của chúng tôi, từ nhiều hướng khác nhau. Đó là một đội bóng “khốn kiếp”*, cả về phòng ngự lẫn tấn công. Valencia thời đó làm tôi nhớ đến Chelsea dưới thời Mourinho, cực kỳ chặt chẽ.
Trận đầu tiên của tôi tại Camp Nou, đó là với Salamanca. Bố đưa tôi đến sân tập. Khi đang còn ở trên xe, tôi nhận thấy bố bị vã mồ hôi:
– Có chuyện gì vậy bố? – Tôi hỏi.
– Bố cảm thấy lo lắng. Bởi vì đây là trận đấu đầu tiên của con tại Camp Nou.
– Bố đừng lo! Mọi thứ cũng sẽ giống như tại Mini Estadi mà thôi. Con sẽ thi đấu như những gì đã học được.
Bố tôi là người nhát hơn tôi. Ông kể cho tôi nghe một câu chuyện thế này: khi ông còn chơi cho Sabadell, ông cảm thấy mọi thứ sẽ tốt hơn nếu tên của ông không có trong đội hình xuất phát. Lạy chúa!
Năm đó, chúng tôi đã giành chức vô địch La Liga, nhưng tôi không cảm nhận được hoàn toàn hương vị của niềm vui chiến thắng ấy. Thực tế là khi đội giành chức vô địch ở Victoria, tôi đang cùng với Barca B ở Albacete. Van Gaal gửi tôi về đội dự bị, đó như là một hành động thân thiện đối với Barca B, bởi họ đang cố vùng vẫy khỏi tránh khỏi xuất xuống hạng Segunda. HLV trưởng không muốn mang tới Victoria những cầu thủ dự bị cả mùa bóng, bởi đó như một hành động không tôn trọng đối thủ. Vâng, chẳng may đội bóng thất bại, sẽ có hàng ngàn nụ cười không thân thiện hướng về chúng tôi. Tôi không oán trách gì Van Gaal, nhưng một lần nữa “người Hà Lan” đã không thực sự tâm lý. Đội trưởng và các đội phó đã kêu gọi HLV triệu tập tất cả những ai đã đóng góp cho thành quả này được đến Victoria tham dự trận đấu “vàng”, nhưng không lay chuyển được Van Gaal.
P/S:
– *: “Khốn kiếp”: từ này sử dụng với hàm ý khen ngợi Valencia, có ý nghĩa tương tự với hoàn cảnh Guardiola đã nói về Mourinho “fucking chief, fucking boss in this press room…”
Đề xuất của biên tập viên:
Xavi Hernandez. “Barça – Cuộc sống của tôi!” (phần 11)