Xavi Hernandez. “Barça – Cuộc sống của tôi!” (phần 1)

Xavi Hernandez. “Barça – Cuộc sống của tôi!” (phần 1)

Chương 1. (phần 1): Barça! Barça! Barça!

Mỗi câu chuyện đều có sự khởi đầu của nó. Câu chuyện của riêng tôi, cũng như các anh trai tôi, khởi nguồn từ một buổi chiều tháng 6 năm 1972, khi một chàng trai có tên Joaquim Hernandez trở về từ quân ngũ và dạo bước trên khu phố đi bộ của Terrassa. Ngay lập tức, hai cô gái đã nhận ra chàng trai trẻ từ đằng xa. Đối với Maria Mercè Creus, chàng trai đã khác quá nhiều so với thời thơ ấu, cái thời mà cô và Joaquim đã từng chia sẻ từng giọt “Coca-Cola” hoặc “Merinda” trong quầy bar có tên “Châu Âu” của cha mình. Còn cô bạn gái của Maria dành cho chàng trai một sự quan tâm lớn lao. Đó là một cơ hội tuyệt vời để biết những điều mới mẻ về cậu bạn mà cô mới chia tay vài tuần trước đó. Joaquim là người bạn thân của anh ta, và Joaquim có thể cung cấp cho cô một số thông tin như: người yêu cũ của cô giờ sống như thế nào? anh ta có đau khổ hay không?… Maria được cô bạn yêu cầu là “cầu nối thông tin” với Joaquim, để cô có thể biết thêm những vấn đề mình quan tâm, tất nhiên là về tình yêu cũ của cô. Maria không muốn bạn mình buồn, và đã gặp gỡ Joaquim với “nụ cười ngây thơ” trên khuôn miệng xinh xắn. Thời gian xa cách (kể từ khi họ gặp nhau lần cuối) khiến cho việc mở đầu câu chuyện thật khó khăn. Và câu chuyện chỉ ngắn như thời gian mà 2 cô gái dành cho nhau một cái cái ôm hoặc một nụ hôn xã giao. Maria bắt đầu một chủ đề mà ai cũng có thể đoán trước được câu mở đầu: “À, anh có biết Barca giờ như thế nào không?”

 

Về nguyên tắc, ở thành phố Barcelona này, đó là câu mở đầu cho bất kỳ một cuộc trò chuyện nào. Maria cảm thấy không có một mối liên hệ nào với bạn trai cũ của bạn gái mình, nhưng cô đã bị thu hút bởi chàng trai trẻ dễ thương và ngây thơ, mà bóng đá là một niềm đam mê cháy bỏng.

Một năm sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi (nhưng “hiệu quả”), Joaquim và Maria đã kết hôn trong nhà nguyện “Cant Boiseres” của làng Viladekavals. Hai năm sau, gia đình chúng tôi đón chào sự có mặt của anh trai cả – Alex. Bố mẹ tôi đã muốn có một cô con gái, và họ “gửi” đi mong ước đó, nhưng một lần nữa lại là một cậu bé – Oscar. Họ vẫn không dừng lại khát vọng ở đó, và đứa trẻ thứ ba xuất hiện trên hành tin này – đó chính là Tôi. Vẫn là một cậu bé!

Mẹ từng kể với tôi rằng, mang thai tôi là một vấn đề lớn, bởi vì tôi không ngừng “đòi” xuất hiện sớm hơn. Trong tháng thứ sáu, sau một nỗ lực khác của tôi, mọi người đều nghĩ rằng tôi sẽ chào đời. Điều này xảy ra khiến mẹ tôi không tin rằng mình đã tính đúng thời gian. Bác sĩ phụ khoa Fernandinho, người phụ trách việc theo dõi mẹ tôi, đã nói với bà rằng cần phải một chút kiên nhẫn và thư giãn.
Việc tôi chào đời đã thực sự gặp khó khăn bởi một số vấn đề không mong muốn đã xảy ra. Nhưng cuối cùng thì khoảng hơn 10h, ngày 25 tháng 1 năm 1980, tôi đã nhìn thấy ánh sáng: nặng 3,4 kg và dài 49 cm.

Lúc đầu, bố mẹ muốn đặt tên tôi là Joaquim, giống tên bố, nhưng sau đó họ đã đột ngột thay đổi suy nghĩ, và tôi nhận cho mình cái tên Xavi. Mẹ tôi là người đặt tên cho cả bốn anh em tôi. Tại sao lại là bốn? Bởi vì cuối cùng tôi cũng có một cô em gái – Ariadna.
Anh trai Oscar đã tặng tôi vật mà anh ấy thích nhất, thứ mà người ta coi như là “sự chào mừng” cho sự xuất hiện của tôi. Đó là cái chăn của Oscar. Cái chăn đã ngủ, ăn và chơi với anh ấy, và giờ anh ấy tặng lại nó cho tôi. Alex chẳng tặng tôi cái gì cả, nhưng không vì thế mà tôi để ý hay “thù oán” ông anh cả.

Tôi không bao giờ thích ngậm núm vú. Mẹ tôi đã không thể hiểu tại sao, và mua cho tôi 4 cái khác nhau. Nhưng tôi đã thờ ơ với chúng “như một đứa trẻ”, cho rằng đó là chuyện nhỏ. Tôi có một bộ sưu tập những chiếc xe hơi đồ chơi nhỏ nhắn. Tôi có thể chơi với chúng suốt cả đêm mà không cảm thấy buồn ngủ. Ngay từ bé, tôi đã tự lập.

Được 9 tháng tôi đã bắt đầu biết đi. Ba tuổi, tôi đã “chạy đua” trên con phố Galileo de Terrassa với quả bóng trong chân, bởi vì tôi không nhìn thấy gì ngoài nó. Bóng đá đã ăn vào máu trong gia đình tôi: cả 3 anh em tôi đều nối nghiệp của cha mình, để cho cuộc sống gắn liền với trái bóng. Tôi đã may mắn hơn Oscar và Alex, mặc dù Oscar đã chơi chuyên nghiệp cho đến thời gian gần đây, một chấn thương dây chằng nghiêm trọng đã khiến anh ấy buộc phải treo giày. Ngay cả cô em gái của tôi cũng đang còn chơi bóng.

Một trong những niềm đam mê của tôi, cũng như em gái tôi, đó là thú sưu tập tem. Nếu chúng tôi nhìn thấy bất kì một loại mới, ở nhà hay ngoài phố, cả hay sẽ chạy như bay về nhà và lấy tiền, chạy tiếp ra sạp báo gần đó. Chúng tôi không thể để lại một khoảng trống nào trong cuốn album được.

Hai ông anh trai tôi sống trong cùng một phòng, còn tôi và Ariadna trong một căn phòng khác. Cô bé nằm ở phía dưới, còn tôi nằm trên đầu chiếc giường đôi. Tôi chỉ vào phòng hai anh khi muốn chơi trò chơi trên máy tính, bởi trong đó có nhiều trò hay. Biết sở thích của tôi, thậm chí có lần hai ông anh trốn bố mẹ và đã đánh thức tôi để dậy chơi cùng . Bây giờ, mặc dù đã có thể chơi những trò chơi video, nhưng vẫn thèm được như hồi nhỏ. Khi đó để kéo được tôi ra khỏi thế giới trò chơi thực sự là điều không tưởng.

Nhưng niềm đam mê thực sự của tôi vẫn là bóng đá. Tôi đã chơi bóng cùng các anh trai mình trong 4 năm ở khắp mọi nơi. Thậm chí họ đã ghi tên vào trường bóng đá của Terressa, còn tôi thì không thể, vì tôi còn quá nhỏ. Vâng, đối với tôi thì mọi thứ đều như nhau cả, tôi vẫn có thể luyện tập cùng họ, hoặc khi họ phải đi học thì tôi chơi với những đứa trẻ khác, ngay cạnh lớp học bóng đá.

Khi tôi tròn 5 tuổi, có nghĩa là tôi đã đủ tuổi để ghi danh vào lớp học bóng đá.

v

Ông ngoại tôi, Jaume, đã cho chúng tôi được luyện tập tại trung tâm “Seatle” của mình. Ông muốn tận tay chỉ bảo các cháu, và thậm chí luôn xuất hiện cùng chúng tôi tại mỗi buổi tập. Jaume là tín đồ cuồng nhiệt nhất của túc cầu giáo trong gia đình tôi, và trên hết, ông là một cule! Ông còn là chủ tịch câu lạc bộ “San Josep” ở Terrassa, có nghĩa rằng ông sở hữu cả một kho tàng tài năng đang chờ được tỏa sáng. Khi tôi mới tròn 6 tuổi, ông nói với tôi: “Mọi thứ đang tiến triển đúng kế hoạch. Xavi này, chúng ta sẽ nhìn thấy cháu trong màu áo “Barcelona”. Hãy ghi nhớ lấy lời này của ông nhé!”

Cha tôi thì nghĩ rằng đó là thứ cảm xúc mà một người ông dành cho cháu của mình, và nói rằng thời gian sẽ trả lời. Nhưng ông ngoại Jaume thì liên tục lặp lại điều đó: “Cháu trai của tôi, Xavi, sẽ chơi cho Barcelona!”. Mẹ tôi yêu cầu ông đừng có quá thiên vị đối với tôi, vì cả nhà có tới 3 cậu con trai đều chơi bóng đá. Ông đáp lại: “Đừng lo lắng, con gái, Xavi sẽ là gì, bố không biết. Nhưng nó hoàn toàn khác so với những đứa còn lại”.

Xem bóng đá cùng ông là một thú tiêu khiển thực sự thú vị, đặc biệt là những trận đấu với “Madrid”. Jaume có một tính cách mạnh mẽ, ông rất-rất-rất ghét các CĐV Madrid (anti-madridista) trong suốt cuộc đời mình. Ông có thể nhảy bổ vào một người để tranh cãi, nếu biết đó là một Merengue (tên gọi CĐV Madrid). Tôi đã chứng kiến một lần có cậu bé mặc trên mình chiếc áo phông trắng (áo của Madrid) bị rơi vào hoàn cảnh như thế. Ông ghét Real đến mức, khi họ thua trận, ông sẽ mua những tờ báo của AS, và nhấm nháp nó từng trang một trong sự thích thú.

Đôi khi, cha tôi lỡ lời khen ngợi lối chơi của “kền kền”. Bắt đầu rồi đấy! Chuẩn bị là một trận mắng nhiếc, chỉ thiếu chút nữa là sẽ có màn động chân động tay. Ông ngoại mắng bố tôi là có mắt mà như mù, và gắn cho cái mác “anti-cule”.

Nếu ông ngoại là một ngọn núi lửa từ trong máu, thì bà ngoại tôi lại hoàn toàn ngược lại – một người phụ nữ tốt bụng và dịu dàng nhất mà tôi từng biết. Paquita tựa như ánh mặt trời. Luôn luôn tốt bụng và cực kì thông thái, nhưng đôi khi bà như một con gà mái, luôn luôn dặn dò tôi: “đừng đi ra phố một mình”, “đừng để bị lạc khỏi mọi người”,… Khi Ariadna lớn hơn, tôi đã yêu cầu cha mẹ cho đổi phòng ngủ với bà ngoại. Chúng tôi có thể trò chuyện cả đêm. Nói chung không có gì thay đổi nhiều. Khi ở với em gái, vẫn là những câu hỏi rõ như dưới ánh mặt trời: việc học tập của cháu ở trường như thế nào? bạn gái của cháu thế nào? các bạn của cháu như thế nào?… Nhưng tuyệt đối tôi vẫn có cảm giác gần gũi với bà như em gái mình vậy. Tôi yêu bà vì sự thẳng thắn và không bao giờ có sự giả dối.

Paquita nấu ăn rất ngon. Khi bà nấu những món như mì Ý hoặc canneloni (món mì Ý “ngụy trang” nem cuốn), cả nhà như ngập trong không khí lễ hội. May mắn thay, mẹ tôi được thừa hưởng kiến thức ẩm thực từ bà. Điều đó có thể được cô bạn gái Elsa của tôi chứng thực, khi cô ấy cũng vừa mới được thưởng thức món canneloni. Nếu bạn muốn trở thành một đầu bếp giỏi, giống như mẹ tôi, bạn cần phải học được tính kiên nhẫn.

 

Xem thêm: “BARÇA”, CHỮ “Ç” LÀM NÊN BẢN SẮC

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *